Cô cầm tay Lê Ức Tuyết, không nhịn được quan sát cô gái xinh đẹp có chiều cao xấp xỉ mình đang đứng trước mặt mình. Cô cảm thán: "Không ngờ vài năm không gặp mà cậu thay đổi nhiều thật đấy! Học thiết kế thời trang xong là khác ngay, trang phục rất có phong cách, khí chất cũng thay đổi hoàn toàn. Lúc nãy nếu không nhìn kỹ thì mình không nhận ra cậu đâu!"
"Ôi trời, mình làm sao so được với cậu! Cậu mặc gì cũng đẹp cũng có khí chất, mình ước mà không được đây này!"
Lê Ức Tuyết cười khúc khích, sau đó một tay kéo tay cô, một tay kéo hành lý đi ra ngoài: "Đi thôi, về trước đã, tìm chỗ nào tâm sự đi!"
"Ừ, được!"
Kiều Nhã Hi rất vui, vui vì đời này cô có một người bạn tốt như Lê Ức Tuyết.
Quan hệ giữa cô và Lê Ức Tuyết thật sự rất thân thiết, thân thiết đến độ cô biết cả bí mật của cô ấy.
Lê Ức Tuyết chỉ kể bí mật của cô ấy cho một mình cô, người khác không biết cô ấy là con nuôi nhà họ Đường, tên trên giấy tờ là Đường Ức Tuyết.