"Có chỗ rồi."
Kiều Nhã Hi chớp lấy cơ hội, vội chui ra từ dưới nách anh ta rồi ngồi xuống ghế trống. Thế này thì ổn rồi, không cần phải cùng người đàn ông này chen lấn trong góc chật hẹp nữa.
Mộ Vân Lễ miễn cưỡng đi theo cô, ngồi xuống bên cạnh. Nếu có thể thì anh ta lại muốn đứng mãi, vậy thì có thể gần cô lâu hơn một chút.
Hai người ngồi cạnh nhau, Kiều Nhã Hi nhắm mắt lại, tiếp tục nghe nhạc.
Có mấy lần Mộ Vân Lễ định bắt chuyện với cô nhưng thấy cô hình như đang ngủ nên không tiện lên tiếng quấy rầy.
Cả quãng đường lắc lư, Kiều Nhã Hi ngủ thiếp đi trong tiếng ồn ào. Chắc là do mang thai nên cô càng ngày càng ham ngủ.
"Này, cô gái ơi, đến trạm rồi."
Kiều Nhã Hi bị đánh thức, khi cô mơ màng mở mắt, phát hiện ra tàu điện ngầm đã đến trạm cuối ở sân bay rồi, các hành khách trên tàu đã xuống hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.