Hai người cách nhau rất gần, Kiều Nhã Hi ngửi thấy mùi rượu tản ra từ trên người anh ta, đoán chừng anh ta đã uống không ít rượu.
Cô nhớ là trước đây anh ta uống rất ít rượu, lúc xã giao cũng không uống nhiều lắm. Anh ta nói rằng một luật sư mẫu mực phải giữ đầu óc tỉnh táo mọi lúc mọi nơi.
Nhưng bây giờ ban ngày ban mặt mà anh ta lại uống nhiều rượu như vậy.
Cô biết rõ mình không thể tiếp tục dây dưa với anh ta nữa: "Luật sư Tần, chúng ta đã không còn gì để nói. Xin hãy buông tay."
Cô sửa lại cách xưng hô.
Cô gọi anh ta là "Luật sư Tần".
Cách xưng hô vừa xa lạ vừa xa cách này như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Tần Tư Minh không có cách nào miêu tả cảm giác đau đớn trong lòng mình. Đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn cô, hi vọng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu trong mắt cô.
Nhưng không có gì cả, cô không nhìn anh ta, cô không thèm liếc mắt nhìn anh ta.