Nhưng ai ngờ trong đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông lập tức nổi lên cuồng phong, sắc mặt anh cũng trở nên lạnh giá hơn cả sông băng Bắc Cực.
Anh cúi đầu, thân hình cao lớn bao phủ cô, giọng nói hết sức bực bội: "Cô cho rằng ông nội tôi rất dễ lừa sao?"
Kiều Nhã Hi: "..."
Cô ngẫm nghĩ một lát, cũng phải.
Quả thật ông cụ Phong không phải người dễ lừa. Tuy ông cụ đã có tuổi rồi nhưng mắt không mờ, tai không điếc, biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, đừng ai nghĩ đến chuyện tác oai tác quái dưới mắt ông.
Nếu có thể lừa ông thì Phong Ngự Nam đã làm từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến giờ?
Kiều Nhã Hi chưa kịp nói gì, Phong Ngự Nam đã vứt lại cho cô một câu: "Ông nói là trưa mai muốn nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn."
"Vậy thì sáng mai đi nhận cũng được mà!"
Ngày mai đến phiên Kiều Nhã Hi không phải đi làm nên có thời gian rảnh. Cô thà rằng bây giờ về công ty làm việc cũng không muốn ở cùng với Phong Ngự Nam.