Phong Ngự Nam nhướng đôi mày anh tuấn nhưng sắc bén như kiếm, hỏi: "Tại sao lại phải ra ngoài? Ở đây đâu có người lạ?"
Mẹ ơi!
Người đàn ông bá đạo này đúng là không coi bản thân là người lạ.
Nhưng mà người ta đâu phải người một nhà với anh, đúng không?
Kiều Nhã Hi xấu hổ, đành thương lượng: "Nhưng mà, ít nhất anh cũng phải xoay lưng đi chứ, được không?
Bắt gặp đôi mắt long lanh to tròn của cô gái đang nhìn mình, dáng vẻ vừa tức giận lại vừa đáng yêu, anh cong môi cười rồi xoay người sang chỗ khác.
Cuối cùng cũng thuyết phục được người đàn ông này, Kiều Nhã Hi thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian thay quần áo.
Nhưng hình như cô đã quên mất, phòng bệnh này có vách tường làm bằng kính thủy tinh, vừa hay có thể nhìn về hướng giường bệnh.
Phong Ngự Nam đứng trước vách tường bằng kính, bực mình vò đầu bứt tai. Tại sao chỉ cần đối diện với người phụ nữ Kiều Nhã Hi này, năng lực kiềm chế của mình lại trở nên cực kỳ kém cỏi như vậy chứ?