Sắp đến cửa phim trường, cuối cùng Kiều Nhã Hi cũng không chịu nổi dạ dày đang quặn thắt, chạy vọt đến bụi cây ven đường nôn ra.
Nhưng mà dạ dày lại trống rỗng, cô chỉ có thể nôn khan.
Đúng lúc ấy, đuôi mắt thấy có một đôi giày da sạch sẽ xuất hiện bên cạnh mình.
Cô tự phục bản thân chỉ cần liếc mắt nhìn là đã nhận ra được chủ nhân của đôi giày da.
Kiều Nhã Hi lau miệng, đứng thẳng lưng, không thèm nhìn lấy một cái, đi thẳng về phía trước.
"Kiều Nhã Hi!"
Phong Ngự Nam gọi tên cô nhưng cô lại không hề dừng bước. Giờ phút này, cô chỉ muốn cách người đàn ông xấu xa này càng xa càng tốt.
Đôi chân dài của người đàn ông bước về phía trước vài bước, vươn tay bắt lấy cổ tay cô, giữ chặt cô lại.
Kiều Nhã Hi bị bắt dừng lại, lúc cô nhìn anh, trong ánh mắt đó chứa đầy sự hận thù.
Lúc trước không hề như thế, trước kia lúc cô nhìn anh, cùng lắm chỉ là lạnh lùng và vô cảm mà thôi.
"Lên xe!"
Anh ra lệnh.