Phong Ngự Nam đi vào phòng. Khi đi ngang qua Kiều Nhã Hi, thấy quần áo của cô dính đầy vết bẩn cà phê thì mi tâm hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng tăm tối u ám.
Nhưng anh không nói gì mà dứt khoát lướt qua cô, đi về phía Ôn Khả Nhi.
Ôn Khả Nhi không ngờ Phong Ngự Nam lại bất ngờ đến đây. Trước kia mỗi lần anh tới tìm cô ta đều gọi điện trước, hỏi xem cô ta có rảnh không, có đang quay phim hay không.
Hôm nay là lần đầu tiên anh đột nhiên đến tìm cô ta mà không báo trước, làm cho cô ta trở tay không kịp.
Có điều cô ta là diễn viên, giỏi nhất là diễn xuất, cho dù cảnh quay đặc biệt cỡ nào cô ta cũng có thể ứng phó trôi chảy.
Một giây trước ánh mắt cô ta còn âm u ác độc, vậy mà một giây sau cô ta đã đổi sang vẻ mặt ngây thơ vô hại, thân thiết kéo cánh tay Phong Ngự Nam, dùng giọng ngọt ngào hỏi anh: "Anh Nam, sao anh lại đến đây? Anh cũng chẳng gọi điện báo cho em một tiếng!"
"Đi ngang qua, đến thăm em một lát."