Hiếm khi cô nhiệt tình giúp đỡ người khác, giúp người vì thích chứ không phải để nhận báo đáp.
Có thể thấy được sự chân thành, tốt bụng, giàu tình người của cô, cả người đều là những phẩm chất tốt đẹp, hệt như một viên kim cương vậy, lấp lánh tỏa sáng.
Tuy cô không cần gì cả nhưng Mộ Vân Lễ vẫn kiên trì nói: "Vậy được, cơ hội tôi vẫn luôn giữ cho em, bất luận lúc nào, từ nay về sau, chỉ cần em gặp khó khăn hoặc cần sự giúp đỡ thì tôi sẽ không nề hà bất cứ việc gì để giúp em."
"Cảm ơn anh, anh Mộ."
Lời của anh ta rất cảm động.
Kiều Nhã Hi gật đầu cảm ơn, trong lòng nghĩ chắc bản thân sẽ không cần tới cơ hội thế này đâu.
Ăn xong bữa cơm này, cô và ông chủ lớn Tập đoàn Mộ Thị không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.
Nhưng thế sự khó lường, bây giờ Kiều Nhã Hi không thể đoán trước được tương lai không xa cô sẽ lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, sẽ chỉ còn nước đến cầu xin sự giúp đỡ của Mộ Vân Lễ.