Cô không muốn phí nước bọt với loại người như Bào Cúc Hoa nên đành đi lấy dụng cụ lau dọn đi lau cửa kính.
Hai bên cửa của Đế Thụy Linh đều là hai cánh cửa pha lê lớn từ trên cao xuống đất, Kiều Nhã Hi đứng trên cây thang ba góc giơ tay lau cửa kính.
Có lẽ dưới đất hơi không bằng phẳng nên lúc cô leo lên cao thì thang hơi rung lắc.
Nghĩ đến đứa con trong bụng, Kiều Nhã Hi cố gắng muốn ổn định cơ thể nhưng lại mất thăng bằng, ngã sang một bên.
"A..."
Kiều Nhã Hi hoảng hốt kêu một tiếng, ngã từ trên chiếc thang xuống.
Cô vốn nghĩ là thảm rồi nhưng không ngờ cơ thể lại được hai cánh tay cứng rắn đón được.
Kiều Nhã Hi bị dọa đến nhắm chặt hai mắt nhưng cảm nhận được mình không bị ngã, hình như còn được ôm, lúc này cô mới mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy gương mặt anh tuấn sâu sắc thì cô mở to mắt ra.
Anh ta có ngũ quan rõ ràng, đôi mắt đào hoa đẹp hẹp dài, con ngươi đen như đá hắc diện, sáng long lanh.