Trong bữa tiệc, đàn ông anh một ly tôi một ly, ăn uống linh đình.
Vương mập uống say, nhân cơ hội muốn dựa vào người Kiều Nhã Hi, cái bàn tay mập như móng heo kia cũng bắt đầu không an phận.
"Cô Kiều đúng là đơn thuần đáng yêu, tôi nhìn mà muốn yêu đấy!"
"Tổng Giám đốc Uông quá khen rồi."
Lời nói này nghe ra thật khiến người khác chán ghét, Kiều Nhã Hi thấy mà buồn nôn.
Đặc biệt là nhìn cái bụng mỡ to hơn người mang thai mười tháng kia, cô lại càng buồn nôn.
Nghe Kiều Nhã Hi và tên họ Uông nói nói cười cười, mặt Phong Ngự Nam không tỏ vẻ gì, chỉ lẳng lặng bưng ly rượu uống sạch.
Anh cau mày.
Anh cứ cảm thấy rượu hôm nay chua hơn giấm, không ngon gì cả.
"Cô Kiều, cô thích gì? Tôi có thể tặng cô. Cho dù là châu báu hay túi xách hàng hiệu, họ Uông tôi đều mua được."
Lời nói nửa đùa nửa thật của Uông mập càng ngày càng trắng trợn, muốn bao nuôi cô ư, không cần nói thẳng ra cô cũng hiểu.