Tô Nhuệ nhắm mắt lại, lật người xoay lưng đối diện với bác sĩ. Bác sĩ và y tá cảm thấy như tự chuốc lấy bẽ mặt.
Kiều Nhã Hi cũng hơi không hiểu, Phong Ngự Nam làm như thế này rốt cuộc để làm gì?
Để bù đắp sao?
Là vì sợ ông nội anh biết những hành vi của anh làm nên mới tận lực níu kéo lại hình tượng?
Đợi bác sĩ và y tá rời khỏi hết, Kiều Nhã hi bước vào phòng bệnh.
Tô Nhuệ nằm trên giường, chóp mũi gắn khí quản, số liệu giám sát điện tim trên máy bình thường, xem ra tình hình đã ổn định trở lại rồi.
Kiều Nhã Hi đến trước giường bệnh: "Mẹ, sao mẹ lại bực bội thế? Cơ thể là của mẹ, mẹ giận rồi phát bệnh thì phải làm sao?"
Tình hình bây giờ đã khá hơn rất nhiều so với lúc nhà họ Kiều bị phá sản, lại có người tình nguyện bỏ tiền ra chữa trị cho mẹ cô, sao cô lại không nhận?
Nếu có thể đổi hạnh phúc của cô để lấy sức khỏe của mẹ, cô cảm thấy rất đáng.
Tô Nhuệ nghe thấy tiếng của con gái thì quay người lại, định ngồi dậy.