"Chào anh Phong, đúng lúc anh tỉnh rồi, tôi muốn chào hỏi anh trước, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dọn về Lam Nguyệt Loan, tôi và mẹ cùng với đứa trẻ sẽ sống cùng nhau. Đây là chìa khóa nơi này, tôi không cần dùng nữa, trả lại cho anh."
Chìa khóa vàng của Hải Chi Các là do ông cụ Phong giao cho cô, đó là lời khẳng định đối với vị trí nữ chủ nhân trong nhà của Kiều Nhã Hi.
Nhưng nói cho cùng, nơi này không phải là nơi thuộc về cô, cô có muốn lấy cũng chẳng ích gì.
Phong Ngự Nam lạnh lùng thờ ơ, giống như một bức tượng điêu khắc lạnh như băng.
Từ đầu đến cuối anh không thèm liếc mắt nhìn Kiều Nhã Hi một lần, giống như coi cô là không khí vậy, cô có ở hay đi thì cũng không liên quan gì đến anh.
"Tôi đi trước, tạm biệt. Tạm biệt dì Khương."
Kiều Nhã Hi không muốn tiếp tục ở lại đây để khiến mình mất mặt thêm nữa, cô lễ phép chào hỏi những người còn lại, sau đó kéo vali hành lí rời khỏi nhà.