Phong Ngự Nam đi vào phòng riêng trong quán cà phê, ở đó có một người phụ nữ mặc âu phục màu xanh đang ngồi đợi, dáng người của bà ta rất tao nhã, vừa uống cà phê vừa đợi anh.
"Ngự Nam, mẹ biết con sẽ đến mà."
Nếu không phải bà ta không ngừng gọi điện thoại cho anh, anh cũng sẽ không đến.
Phong Ngự Nam lạnh mặt hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
"Ngự Nam, chúng ta đã lâu như vậy chưa gặp nhau, con lại có thái độ như vậy với mẹ sao?"
Người phụ nữ tỏ vẻ hơi đau lòng, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, đôi mắt chất chứa sự chờ đợi, mong rằng Phong Ngự Nam có thể tử tế với bà ta hơn một chút.
Đáng tiếng, bà ta phải thất vọng rồi.
"Bà Cố, có chuyện gì thì nói thẳng, không có chuyện gì thì tôi đi trước."
Thái độ của Phong Ngự Nam vẫn lạnh lùng, nói xong anh quay người định rời đi.
"Ôi, đợi đã."
Cố Vân Cẩm đau lòng, bị chính con trai của mình gọi là "bà Cố", cảm giác này thật sự rất khó chịu.