Phong Ngự Nam chợt giơ tay lên cao, vốn người anh đã rất cao, bây giờ cho dù Kiều Nhã Hi có kiễng chân giơ tay cũng không thể nào chạm tới bức ảnh được.
Trong lúc tranh giành, không biết sao đầu gối Phong Ngự Nam bị đụng vào cạnh giường, người ngã ra sau.
Theo quán tính Kiều Nhã Hi cũng ngã theo.
"Lưu manh, thả tôi ra!"
Dường như là cô buột miệng nói ra.
Phong Ngự Nam thong dong, nhìn mấy cọng tóc đáng yêu trên trán của cô, hờ hững nói: "Là cô đè lên tôi."
"..."
Hình như đúng là vậy.
Sau khi phản ứng lại, Kiều Nhã Hi xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho xong.
Cô hoảng loạn đẩy anh ra, đứng dậy nhanh như thể tránh còn không kịp, tiện tay giật khung ảnh lại bỏ vào túi xách của mình. Sau đó, cô tìm vali để dọn dẹp đồ.
Đồ đạc của cô chẳng bao nhiêu, chỉ có ít áo quần cũ và vài bộ sách.
Phong Ngự Nam ngồi dậy, nhìn cô thu dọn những đồ giống như là phế phẩm vậy.