"Vậy đi nhanh đi."
Ông cụ thúc giục hai người lên xe, đợi bọn họ đi khỏi rồi thì ông lại như bình thường, cười khà khà bước lên một chiếc xe khác trở về nhà họ Phong.
Thật ra tim ông cụ không đau, chỉ là cố ý tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau thôi.
Được thôi, gừng càng già càng cay, ông cụ thắng rồi.
Phong Ngự Nam cứ luôn bị trái tim lúc ổn lúc không của ông nội làm cho sống đi chết lại.
Anh lái xe đưa Kiều Nhã Hi về phòng trọ của cô.
Khu chung cư cũ đến chỗ đỗ xe còn không có. Anh để cô xuống trước chung cư rồi đi tìm chỗ đỗ xe.
Anh cho cô thời gian để lên thu dọn đồ đạc, bảo cô lúc dọn xong thì gọi cho anh.
Kiều Nhã Hi mở khóa điện thoại xong thì ngại ngùng nói: "Nhưng anh Phong, tôi không có số điện thoại của anh."
"Đưa điện thoại đây."
Phong Ngự Nam liếc cô một cái rồi thở dài, hơi không cam tâm tình nguyện lấy điện thoại của cô sang rồi lưu số điện thoại của mình vào.