Nhà họ Kiều mất rồi, bọn họ không còn nhà nữa, sống nhờ nhà họ Tô đó không phải là nhà.
Bây giờ Tu Dực nói Phong Ngự Nam chuẩn bị nhà cho bọn họ nhưng hợp đồng của bọn họ chỉ có thời gian một năm. Một năm sau, cô phải biến đi rồi, chỗ này cũng phải trả lại chứ?
Tu Dực đoán được cô đang muốn hỏi điều gì, cười ôn hòa nói: "Cô Kiều yên tâm, chỗ này là bất động sản của nhà họ Phong, mọi người có thể yên tâm ở đây."
Kiều Nhã Hi sầu não, vẫn còn chưa kết hôn đã mang theo người nhà đến ở nhà trai, như vậy có phải là không thỏa đáng không?
Nhưng nghĩ lại, cô nghĩ thoáng ra.
Tất cả đều là vì đứa con.
Phong Ngự Nam cho bọn họ ở miễn phí cũng là vì con, nếu đứa con có thể mang lại lợi ích cho bọn họ thì bọn họ cứ tiếp nhận thôi.
Một năm sau, cô có thể cầm năm mươi triệu mà nhà họ Phong cho để mua một căn hộ mới. Như vậy, bọn họ cũng không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ nhỉ?
Nghĩ như vậy cô liền an tâm ở lại.