Tu Dực ngồi ở ghế phó lái, thầm nhủ một câu, Tổng Giám đốc à Tổng Giám đốc, anh quan tâm cô Kiều thì cứ nói thẳng đi, sao phải lấy trẻ con làm cái cớ chứ?
Thì ra là anh sợ cô mặc ít, lạnh em bé trong bụng!
Nhìn ánh mắt không vui của anh, Kiều Nhã Hi lặng lẽ thu tay, không tiếp tục kéo khóa nữa, nóng chút cũng được, chỉ cần anh không nổi đóa với cô là được rồi.
Kiều Nhã Hi lén liếc nhìn đường cạnh mặt hoàn mỹ của anh một cái, nói thật lòng: "Anh Phong, hôm nay... Cảm ơn anh."
Dù nói gì đi nữa thì lúc đó anh cũng đã bảo vệ cô và người nhà của cô, cũng cứu bọn họ ra khỏi hoàn cảnh khó khăn. Cô phải cảm ơn anh đàng hoàng mới được.
"Hừ, nếu không phải nể mặt người thừa kế của nhà họ Phong, cô nghĩ tôi sẽ cứu cô sao? Còn nữa, cô nghĩ cơ thể mình là kim cương sắt thép sao? Ngộ nhỡ con tôi có gì bất trắc cô có gánh nổi không?"
Lời lẽ trách cứ nhưng lại xen lẫn sự tức giận.