"Cầm tiền rồi, từ nay họ với nhà họ Tô các người không có quan hệ gì nữa. Đừng đến làm phiền họ nữa, nếu không... Kết cục của các người sẽ hệt như cái cây này."
Phong Ngự Nam bỏ lại lời nói tàn nhẫn này rồi xoay lưng đi, từ đầu đến cuối không hề nhìn Kiều Nhã Hi lấy một cái.
Lúc anh đi ngang qua người cô cũng không nói một lời nào, dẫn đầu bước ra khỏi cửa.
Thực tế thì vốn anh không cần phải xuất hiện, có đám người Tu Dực là đủ rồi, nhưng lúc đó thấy Tưởng Diễm cầm ghế muốn đánh cô thì quỷ thần xui khiến anh lại nhảy ra.
Sao anh lại phải làm những việc không phù hợp với thân phận như vậy chứ?
Chắc là trúng tà rồi.
Kiều Nhã Hi vẫn còn sững sờ, Tu Dực nhắc nhở cô: "Cô Kiều, nhanh đưa bác gái và đứa bé đi theo chúng tôi đi."
Kiều Nhã Hi bừng tỉnh, nói: "Ồ, chúng tôi vào trong thu dọn đồ đạc."
"Đừng thu dọn nữa, đi nhanh thôi, để Tổng Giám đốc đợi lâu thì không tốt đâu."
Tu Dực hào hứng thúc giục.