Kiều Nhã Hi liếc nhìn căn phòng đầy vỏ hạt dưa và vỏ trái cây trên đất rồi lại nhìn hai mẹ con ăn không ngồi rồi kia. Cô không nhịn được bèn cãi lại một câu: "Tôi đã giặt đồ cả chiều rồi, sao không bảo Như Ý rửa bát?"
Tô Như Ý nhướng hàng mi mảnh dài, chu môi lên: "Chị họ à, chị không thấy mẹ đang giúp tôi sơn móng tay sao?"
Tưởng Diễm thấy dáng vẻ không tình nguyện của cô, trên mặt lộ rõ vẻ không vui:
"Bảo cô rửa thì cô rửa đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chẳng phải mọi lần đều là cô rửa sao? Đừng có cái kiểu đi nội thành làm việc mấy ngày liền coi mình là phượng hoàng luôn. Em gái cô có mệnh thiếu phu nhân hưởng phúc, sao có thể rửa bát được? Tay con bé quý giá nhường nào chứ?"
Chỉ có tay của Tô Như Ý quý giá, còn tay của người khác không quý ư?
Trước kia cô cũng là thiên kim tiểu thư, mười ngón tay không dính nước mùa Xuân, là công chúa được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, haizz!