Tu Dực đến theo lệnh của cấp trên, vốn phải thay Tổng Giám đốc thăm hỏi bố mẹ của Kiều Nhã Hi, nhưng bây giờ Kiều Nhã Hi lại khăng khăng muốn tự mình về trước, như vậy anh ta cũng chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của cô.
"Thôi được rồi, cô Kiều về trước đi, tôi giúp cô xách đồ đến cửa nhà."
Tu Dực mở cốp sau, bên trong chất đầy các món quà quý giá.
Tuy Tổng Giám đốc không tới nhưng dù sao cũng đại diện cho mặt mũi nhà họ Phong, quà tặng nhân dịp tới nhà lần đầu tiên xếp đầy một xe.
"Không cần đâu, tôi xách theo hai món đồ nhẹ nhàng này thôi, còn lại thì anh mang về đi!"
Kiều Nhã Hi tùy tiện lấy hai hộp quà trong đó, định mang về ứng phó với mợ Tưởng Diễm.
Cho dù có tặng quà cho mẹ cô thì mẹ cô cũng không đời nào nhận được. Có người phụ nữ Tưởng Diễm kia ở đó thì thứ gì tốt đều bị chiếm mất.
Kiều Nhã Hi xách quà, xốc lại áo khoác bông rồi xoay người đi.
Cô vừa bước chân vào cổng thì đập vào mắt là cảnh tượng mất nhân tính!