Khóe mắt liếc thấy Kiều Nhã Hi đang nhìn mình, Phong Ngự Nam ngước cặp mắt lạnh lùng nhìn lại cô, đồng thời lên tiếng giải thích: "Đừng tưởng tôi đến đây ăn cơm với cô. Tôi chỉ vì coi trọng người thừa kế đời thứ tư của nhà họ Phong mà thôi."
"..."
Quả nhiên là thế, cô biết ngay là anh vì đứa bé mà.
Có điều... Cô đâu có hỏi anh vấn đề này mà! Thật kỳ lạ!
"Còn nữa, cô đừng dùng ánh mắt si mê kia nhìn trộm tôi."
Giọng điệu của người đàn ông lộ rõ ý cảnh cáo.
Nhỏ nhen thật đấy, nhìn trộm một tí thì có sao đâu?
Nhưng đương nhiên là Kiều Nhã Hi không đời nào thừa nhận mình vừa mới nhìn trộm anh.
Cô khẽ mỉm cười, chỉ tay về phía sau lưng anh: "Anh Phong hiểu lầm rồi, tôi đang nhìn con bướm phía sau anh cơ. Rất đẹp!"
Đúng lúc có một con bướm bay từ phía sau Phong Ngự Nam qua bàn ăn.
Kiều Nhã Hi thầm cảm ơn con bướm đã giúp cô kịp thời, bằng không cô thật sự thất thố rồi.
"..."