Giám đốc Đào Hạ Kiến thấy Kiều Nhã Hi đến, sắc mặt không tốt: "Tiểu Kiều, cô mới tới Ngân Tôn có mấy ngày, ai cho cô lá gan lớn như vậy? Dám bỏ thuốc cho khách? Cô có biết người mình đắc tội là ai không?"
Kiều Nhã Hi không biết mình đắc tội người nào, nhưng chuyện này cô không hề làm, cô tuyệt đối không muốn bản thân phải chịu oan ức như vậy.
"Giám đốc Đào, tôi không hề bỏ thuốc cho khách, không tin anh có thể cho người đi điều tra."
Kiều Nhã Hi liếc Diêu Lỵ Lỵ, Diêu Lỵ Lỵ hất cằm, càng tỏ ra đắc ý.
"Tiểu Diêu thấy cô bỏ đồ vào rượu của khách, còn nữa, đây là thuốc tìm được trong túi xách của cô, sao có thể sai được."
Đào Hạ Kiến chỉ Diêu Lỵ Lỵ rồi ném túi của Kiều Nhã Hi và một gói thuốc bột lên bàn.
Diêu Lỵ Lỵ thêm dầu vào lửa: "Không sai, Giám đốc Đào, nếu không phải bị tôi bắt gặp, không biết sau này cô ta còn đem tới bao phiền toái cho Ngân Tôn của chúng ta nữa."