Người đàn ông bắt đầu thì thầm mấy chữ không nghe rõ: "Khả Nhi..."
Tư thế của hai người rất ngại ngùng, Kiều Nhã Hi thử giãy ra: "Nếu ngài khát, tôi đi lấy nước cho ngài."
"Khả Nhi... em đừng đi..."
"Ngài, tôi không đi, tôi, tôi... tôi đi lấy nước cho ngài."
Lông tơ toàn thân Kiều Nhã Hi dựng hết cả lên, trong giây lát, tim cô như nhảy lên rồi mắc lại trong họng vậy.
"Không cần nước... Khả Nhi..."
Rõ ràng miệng thì kêu "khát", lại còn không cần nước, người này có bệnh à? (Chứ "Khả Nhi" đọc nhanh sẽ giống chứ "khát")
Kiều Nhã Hi cố gắng giãy giụa đứng lên một lần nữa nhưng kết quả là cô lại xây xẩm mặt mày.
"Khả Nhi, anh chỉ cần em..."
Nhầm rồi, nhầm rồi...
Cuối cùng Kiều Nhã Hi mới hiểu ra, có thể những gì anh vừa mới lẩm bẩm là tên người chứ không phải là "khát".
Bởi vì anh ta uống rượu say nên mới nhận nhầm mình thành người trong lòng của anh ta?
"Ngài, tôi không phải... xin ngài buông ra..."