Cô quên mất rằng trong bàn tay mình có chữ, nét mực chạm phải nước mắt mà phai đi, dính đầy trên mặt cô khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhem nhuốc.
Giờ khắc này, cô khổ sở như trẻ nhỏ lạc đường nơi hoang đảo, ngây ngốc đứng giữa sảnh chính.
Những lời cô muốn nói đều nằm ở cổ họng nhưng không có cách nào nói nên lời.
Bây giờ, khi đối mặt với những lời chỉ trích và ánh mắt soi mói, cô mới phát hiện, muốn ngăn cản một hôn lễ quả là một ý nghĩ hoang đường!
Khách khứa trong nhà thờ đều đang xôn xao bàn tán về cô gái bẩn thỉu nhem nhuốc vừa xông vào này, Cảnh Hi nhận ra Anh Bảo, nhưng cô thấy thật khó tin, con gái cô rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, sao lại thành ra thế này?
"Là Anh Bảo mà? Có chuyện gì với con bé vậy?"
Cảnh Hi muốn đi ra chăm sóc con gái nhưng bị Hoắc Vân Thâm ngăn lại.
Vì lúc này, Hoàng Phủ Hiên Dạ đã lên tiếng. Anh ta quay sang xin lỗi Thẩm Uyển Hinh, sau đó nói với ba xứ để ông ta tuyên bố hủy bỏ hôn lễ hôm nay.