Thẩm Uyển Hinh khoác trên mình bộ áo cưới trắng tinh khôi, vạt váy dài thướt tha, chậm rãi tiến về điện chính, đi về bàn thánh giữa hàng ngàn lời xuýt xoa.
Nhìn cô ta rất đoan trang hiền thục, dịu dàng khéo léo nhưng không ai có thể biết nội tâm cô ta hiện giờ, thật sự đã vui sướng đến độ hận không thể nhảy lên.
Cô ta đã cho người đi xác nhận rằng công chúa Anh Đào của Long Quốc không đến tham gia hôn lễ cùng quốc vương và vương hậu Long Quốc, hay nói trắng ra, cô không có mặt mũi nào mà tới.
Không có ai phá đám nữa, cô ta cuối cùng cũng có thể thuận lợi làm vương hậu rồi.
Hoàng Phủ Hiên Dạ đứng trên bàn thánh, nhìn Thẩm Uyển Hinh khoác váy trắng từng bước tiến về phía anh ta, nhưng trong ánh mắt anh ta lại thoáng hiện lên hình ảnh Anh Bảo.
Anh ta từng tưởng tượng rất nhiều lần về hôn lễ giữa anh ta và Anh Bảo.
Thật lãng mạn và ngọt ngào biết bao, khiến người ta vui mừng phát điên, chứ không phải cảnh tượng như bây giờ, đau đớn và khổ sở.