Trước đây ánh mắt Anh Bảo nhìn Hoàng Phủ Hiên Dạ chỉ có yêu thích nhưng bây giờ trong đó còn có cả ái mộ và nhớ nhung. Những điều này trước đây cô chưa từng cảm nhận được.
Càng ái mộ và nhung nhớ thì càng khiến tim cô đau đớn.
Nhìn thấy anh ta và Thẩm Uyển Hinh ngồi chung với nhau, từ đó về sau càng xa cách cô hơn. Cô rất muốn khóc.
"Anh Đào! Anh Đào?"
Hoắc Vân Thâm gọi đến mấy lần Anh Bảo mới bừng tỉnh lại: "Sao vậy? Papi?"
"Lúc nãy ba vừa nói với con ngày mai sẽ đến mộ bái tế ông bà nội với ông cố của con, con nghe chưa?" Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú con gái mình, đã nhận ra được sự khác thường của cô.
Anh cũng chú ý thấy ánh mắt của cô chốc chốc lại lưu luyến nhìn về phía Hoàng Phủ Hiên Dạ. Là người từng trải, anh đã nhìn ra được gì đó từ ánh mắt của con gái rồi.
"Ồ, con nghe rồi. Vâng ạ, papi."
Anh Bảo hoàn hồn và đáp lại với vẻ có lỗi. Vừa nãy ba nói chuyện với cô mà dường như cô vẫn luôn thất thần nên không chăm chú nghe.