Nghe được lời này, Anh Bảo cảm thấy như được khai sáng: "Anh Phi Mặc, anh nói đúng đó! Em có thể làm bác sĩ mà! Sau này em có thể học chuyên ngành tim mạch, chuyên nghiên cứu những bệnh tật liên quan tới tim, em muốn chữa khỏi bệnh cho chú quốc vương."
"Em có thể làm được mà! Chỉ cần em chịu kiên trì, không có gì là không làm được."
"Vâng."
Có lẽ chính nhờ cuộc nói chuyện này mà suy nghĩ của Anh Bảo đã hoàn toàn thay đổi.
Từ giờ phút này, Anh Bảo bỗng nhiên có phương hướng để cố gắng. Bình thường cô cảm thấy việc trưởng thành rất nhàm chán, không có việc gì làm, cũng không biết mình muốn làm cái gì.
Nhưng hiện tại, cuối cùng cô đã biết mình muốn làm điều gì.
Anh Bảo có lối đi mới, không thể cứ sa sút tinh thần như trước được nữa. Cô kéo cổ tay Đường Phi Mặc, nói: "Anh Phi Mặc, chúng ta mau mau ăn cơm đi. Em đói rồi, phải ăn no em mới có sức để học."
"Ừ. Làm vậy là đúng rồi."