Anh Bảo giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó vậy, không nói năng gì, chỉ im lặng nghe anh ta càm ràm.
Hoàng Phủ Hiên Dạ lải nhải xong thì cầm quả táo cô vừa mới gọt lên rồi nói: "Nhưng mà đây là lần đầu tiên cháu gọt táo cho chú, chú sẽ ăn."
"Chú đừng ăn nữa! Gọt xong chẳng còn lại bao nhiêu."
"Không sao. Ngon lắm."
Hoàng Phủ Hiên Dạ vẫn cắn từng miếng một rồi nhai nuốt. Anh ta cảm thấy táo Anh Bảo gọt cho còn ngon hơn so với tất cả những loại trái cây mà anh ta từng ăn trước đây.
Hoàng Phủ Hiên Dạ ăn táo xong thì nhìn đồng hồ rồi nói với cô: "Tối hôm nay cháu không cần ở lại đây trông đêm nữa đâu. Cháu về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn phải đến trường nữa."
"Dạ."
"Về nhà nhớ tập luyện tử tế đấy. Bao giờ biểu diễn, chú sẽ đến xem tiết mục của cháu." Hoàng Phủ Hiên Dạ cổ vũ.
Anh Bảo rất vui mừng, lập tức hỏi lại: "Chú, chú sẽ đến xem cháu biểu diễn thật ạ?"
"Ừ. Chú sẽ đến cổ vũ cho cháu."