"Thật ra chú hi vọng cháu có thể vĩnh viễn vui vẻ, ngày ngày đều có thể mỉm cười rạng rỡ."
Anh ta yên lặng nhìn cô.
Trong hốc mắt Anh Bảo, nước mắt trong suốt đang lay động. Cô nở một nụ cười đầy thương cảm: "Chú à, chú có biết vừa rồi cháu đã cầu nguyện điều gì không? Cháu đã dành riêng cho chú một điều ước. Cháu hi vọng chú có thể ngày ngày vui vẻ, càng hi vọng có một người yêu thương chú, có thể bầu bạn với chú. Cháu hi vọng quãng đời còn lại của chú không phải cô đơn."
Nói xong những lời này, hai dòng nước mắt lấp lánh chảy xuống theo gò má của Anh Bảo.
Khi cô nói ra những lời này, chỉ có trời biết vì sao trái tim cô lại đau tới vậy!
Cũng không phải sinh ly tử biệt, vì sao cô lại cảm thấy đau đớn đến vậy?
Cô lo rằng anh ta sẽ mãi cô đơn cả đời, vậy thì cô cũng sẽ tự trách mình cả đời.