Lê Nhược Sơ đã hiểu được Hồng Cẩn muốn ám chỉ điều gì. Ba mình không muốn giao sản nghiệp vào tay mẹ kế và em gái, có thể trong lòng ba đã có tính toán so sánh trước rồi, chắc cũng biết được hai mẹ con kia có suy nghĩ gì.
Hồng Cẩn lại nói: "Ông Lê từng dặn dò rằng, chờ cô về nước, tôi có thể tuyên bố di chúc. Vậy nên thời gian này cô Lê đừng rời khỏi nước E, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể gọi mọi người đến bệnh viện, để tuyên bố di chúc."
"Cháu biết rồi, cảm ơn chú, chú Hồng."
Trước khi Hồng Cẩn rời khỏi, ông ta còn hỏi cách liên hệ với cô.
Sau khi thăm ba xong, Lê Nhược Sơ định ngày mai lại tranh thủ chút thời gian đến đây. Đúng lúc cô đang chuẩn bị về nhà gặp Nặc Nặc, thì trùng hợp chạm mặt hai người quen.
"Kia là Lê Nhược Sơ đúng không?"
Bỗng nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên cách đó không xa, cô ngẩng đầu lên thì thấy một cặp nam nữ đang đi tới đây.