Cảnh Hi rất dễ nói chuyện, lập tức bảo tài xế đi đến khách sạn tốt nhất thành phố Lâm. Cô chờ Lê Nhược Sơ làm thủ tục nhận phòng xong, thì mới rời đi.
"Cảnh Hi, nhờ cả vào em." Khi Cảnh Hi sắp đi, Lê Nhược Sơ lên tiếng thỉnh cầu.
"Được, em thăm Nặc Nặc trước, sau đó sẽ nói chuyện với anh ấy xem có thể đưa con về không. Chị đừng vội, chị cứ yên tâm ở đây chờ em."
"Được."
Bây giờ, người Lê Nhược Sơ có thể nhờ cậy chỉ có Cảnh Hi.
Cảnh Hi đi đến phủ tổng thống, đúng lúc Harry Quinn đang ở nhà. Trước đó anh ta đã nhận được tin của cô, nên bây giờ thấy cô tới cũng không lấy làm lạ.
"Anh, Nặc Nặc sao rồi?"
Sau khi gặp Harry Quinn, Cảnh Hi quan tâm hỏi.
"Cũng khó trị y như mẹ của nó."
Harry Quinn phiền não than vãn, rồi kéo cổ áo, dựa vào ghế sofa, vẻ mặt vô cùng bất lực.
"Anh phải tìm đúng phương pháp! Trẻ nhỏ phải dỗ dành mới được."
Cảnh Hi hiến kế, Harry Quinn gật đầu: "Ừ, anh sẽ thử đổi phương pháp."