Cô giẫm rất mạnh, thế nhưng anh ta vẫn cứ cười hì hì như cũ, không hề giận dữ, càng không có biểu hiện gì gọi là đau đớn.
Mãi cho tới khi...
Tiết Tranh Vanh quay đầu sang hỏi cô: "Nhóc con, con giẫm chân ba làm cái gì?"
"Dạ?" Tiết Nhã Đình cúi đầu nhìn, hóa ra mình giẫm chân của ba, chẳng trách An Quý Xuyên lại chẳng hề có chút phản ứng nào.
"Xin lỗi ba, con không nhìn thấy."
Tiết Nhã Đình lúng túng giải thích, An Quý Xuyên nhịn cười, cảm thấy gương mặt đỏ bừng bối rối của cô thật đáng yêu.
Sau bữa cơm trưa, Tiết Tranh Vanh bảo con gái mình dẫn An Quý Xuyên lên tầng sắp xếp một phòng cho anh ta ở lại.
An Quý Xuyên đã cho người đem hết hành lý của anh ta tới, giờ đang xách hành lý theo cô lên tầng.
Cô sắp xếp cho An Quý Xuyên ở trong căn phòng dành cho khách, cách xa phòng cô nhất, mở cửa ra giới thiệu: "Anh ở đây đi!"
An Quý Xuyên nhìn lướt qua gian phòng: "Anh không thể ở cùng phòng với em sao?"
"Mơ đi!"