Tiết Nhã Đình nhìn ra bên ngoài, trời ơi! Tưởng ai hóa ra là An Quý Xuyên, hôm nay anh ta lại chạy tới nhà cô để chặn đường.
"Mẹ, là papi kìa!" Tô Tô thấy ba tới thì vô cùng hưng phấn.
Tiết Nhã Đình mở cửa xuống xe, nhìn người đàn ông phía đối diện, không vui hỏi: "An Quý Xuyên, anh đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là tới để đưa con gái đi học rồi." An Quý Xuyên cười đẹp trai ngời ngời, kéo cửa xe ra, khom người nói: "Tô Tô, có nhớ ba không?"
"Có ạ! Tô Tô nhớ papi lắm!"
Tô Tô bò đến, giơ bàn tay nhỏ muốn được ôm, An Quý Xuyên vươn tay ôm con gái vào lòng. Anh ta để tay lên đầu, xoa vài cái trên cái khoáy nhỏ của cô bé.
Tô Tô rất vui, cười khanh khách, sau đó ôm chặt lấy ba.
"Tô Tô, ngồi xe papi được không?"
"Được ạ!"
An Quý Xuyên bế con gái đi. Tiết Nhã Đình ở phía sau liền gấp gáp: "Này, anh để Tô Tô xuống đây!"
Tô Tô nằm sấp trên vai ba, quay đầu vẫy tay với mẹ: "Mẹ, mẹ cũng mau tới đây!"