Lúc này, hộp đàn violon đang được đặt trên bàn trà, Tiết Nhã Đình rõ là muốn đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngồi xuống ghế đợi.
Đến lúc tiếng nước dừng lại, sau đó là tiếng bước chân. Tiết Nhã Đình ngại ngùng không dám quay đầu nhìn, vì cô sợ thấy cái gì đó không nên thấy.
Tiếng bước chân ngày càng lúc càng gần. Tiết Nhã Đình có thể nghe rõ chúng, cảm giác như anh ta đang đứng ngay sau lưng cô vậy.
Cùng lúc đó, cảm giác áp lực vô hình cũng đè tới. Tiết Nhã Đình hơi hoảng sợ, cô cố dũng cảm quay đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông quấn khăn tắm đi về phía cô.
Tiết Nhã Đình cúi đầu, ngại không dám nhìn nữa.
"Cô đến tìm tôi vì muốn lấy chiếc đàn này à?"
Người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói trầm thấp hỏi.
"Đúng vậy, tôi chỉ muốn thương lượng với ngài một chút thôi, nếu lúc nào đó ngài không còn cần chiếc đàn này nữa, có thể chuyển nhượng lại cho tôi không?"