Tiết Nhã Đình chọn đưa Tô Tô đi vì Tô Tô không phải là con nhà họ An. Cô sợ rằng sau này Tô Tô ở nhà họ An, sẽ bị ảnh hưởng về mặt tâm lý.
Cho nên tốt nhất là nên mang con bé theo, mãi mãi làm con gái cô.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến Bân Bân và Lạc Lạc, cô đều rất nhớ bọn trẻ. Cho dù cô có chán ghét An Quý Xuyên đến đâu đi nữa thì đó cũng là con ruột của cô.
Haiz...
Sau khi xuống xe, bước vào nhà, Tiết Tranh Vanh đi ra đón bọn họ. Lúc gặp cháu gái mình, ông ta còn dang hai cánh tay hoan nghênh.
"Ông ngoại..."
Tô Tô nhào vào lòng Tiết Tranh Vanh, nhìn ông ngoại mình thật cẩn thận.
"Bé ngoan, Tô Tô đã lớn vậy rồi à, ngoan quá đi!"
Tiết Tranh Vanh nhìn Tô Tô, là lại nghĩ đến đứa bé gái đã chết non kia. Trong lòng ông ta lại thấy hối hận vô vàn. Nếu như năm đó ông ta không trăm phương nghìn kế, tìm mọi cách ngăn cản, thì đứa bé sẽ được sinh ra thuận lợi, cũng lớn như Tô Tô vậy.