Mãi đến khi anh ta mặc xong quần bệnh nhân cho cô, đắp lại chăn lên người cô rồi, thì cảm giác sợ hãi bất an này mới biến mất.
An Quý Xuyên đổ chậu nước bẩn đi, quay lại cạnh giường một lần nữa, dò hỏi: "Hiện tại đã thoải mái hơn chưa?"
"…"
Anh ta bảo cô phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Tiết Nhã Đình tiếp tục giả chết, nhưng An Quý Xuyên lại kéo chăn trên đầu cô xuống, hỏi thêm: "Em có đói không?"
"Không đói."
An Quý Xuyên có thể nghe thấy rõ ràng vẻ giận dỗi của cô. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ hồng kia, khóe môi nhếch lên, cười cợt: "Cho dù em không ăn, thì em bé trong bụng vẫn cần dinh dưỡng. Anh có mang cháo đến, nhân lúc còn nóng, em ăn đi."
Bác sĩ nói rằng Tiết Nhã Đình có thể ăn vài món lỏng, cho nên anh ta đặc biệt dặn chị Linh nấu ít cháo dinh dưỡng, mang đến cho cô ăn.