Thời khắc này, trái tim cô đau đớn đến cùng cực, bước chân nặng nề như đeo chì, đi đến mép giường, chỉ mấy bước mà như tiêu hao hết khí lực cả đời của cô, dài như một thế kỷ.
Cô run rẩy vén chăn, một gương mặt tái nhợt xuất hiện trước mắt cô, vô cùng quen thuộc.
Ngũ quan sắc sảo, hàng mày dài rậm, không phải người chú thân thuộc của cô thì là ai đây?
Giờ khắc này, Tiết Nhã Đình chìm trong nỗi đau đớn khôn xiết. Cô nằm sấp trên giường, kích động khóc lớn.
Khóc một lát, cô ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, gọi lớn: "Chồng ơi, anh đang trêu đùa em đúng không? Anh đang ở nước ngoài, lúc nãy anh còn gọi điện với em mà. Anh không thể nào chết được, anh mau tỉnh lại đi, mau dậy nói rõ cho em biết, rốt cuộc đây là chuyện gì?"
"Em nên làm gì đây? Rốt cuộc đâu mới thực sự là anh? Anh tỉnh lại đi mà! Em muốn chính miệng anh nói với em, nói rõ mọi chuyện với em! Không phải anh nói sẽ yêu em cả đời, vĩnh viễn không rời xa em sao? Tại sao chứ...?"