Từ lúc hai người quen nhau đến giờ, trừ một lần bị bỏ thuốc khiến họ đã phát sinh quan hệ và có con thì hai người không hề "làm" thêm bất cứ một lần nào nữa.
Tiết Nhã Đình đã suy nghĩ kỹ càng. Cô quyết định bản thân không thể cứ lịch sự với anh ta mãi như thế được.
Ít nhất thì cô cũng phải làm cho mối quan hệ của hai vợ chồng là mối quan hệ có thật mới được. Không cần biết anh ta có di chứng gì, cho dù đã bị ảnh hưởng đến phương diện đó, thì cô vẫn muốn chữa cho anh ta.
Sau khi quyết định, vào đêm hôm đó, khi hai người đã tắt đèn và lên giường đi ngủ. Tiết Nhã Đình lặng lẽ cởi hết quần áo của mình, bàn tay nhỏ nhắn vươn đến áo ngủ của chồng, khiêu khích trêu ghẹo.
Bỗng dưng, có một bàn tay to lớn bắt được bàn tay đang nghịch ngợm của cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong đêm: "Vợ, em đang làm gì đó?"