An Tiễn Minh tôn trọng suy nghĩ của cô. Anh ta đưa cô về Dung Thành, nhưng không coi cô như con chim hoàng yến, không nhốt cô vào trong lồng mà cho cô đủ sự tự do cô cần.
"Muốn lên sân khấu chắc chắn là không được, vì như vậy chắc chắn ba cháu sẽ mau chóng tìm ra cháu. Cháu đang nghĩ, không biết có trường dạy nhạc nào không, cháu có thể xin đi làm giáo viên dạy nhạc gì đó. Cháu có thể dạy các em nhỏ kéo violon!"
Lúc nói ra những lời này, sự hưng phấn đầy ắp trong mắt cô, trong đó còn mang cả sự mong chờ vào cuộc sống mới trong tương lai.
An Tiễn Minh cảm thấy chuyện này có thể thực hiện, nhưng lại khá lo lắng: "Nhưng mà Đình Đình à, muốn hay không, cũng cần đợi con ra đời xong rồi mới đi tìm việc được không?"
"Vậy mấy tháng này cháu làm gì đây? Nếu cháu cứ ở nhà mãi không đi làm mẹ và em gái chú chắc chắn sẽ ghét cháu."
"Được rồi, ngày mai để chú cho người đi hỏi thăm thử xem sao."
"Vâng."
"Đi! Về nghỉ ngơi nào."