"Các người cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy các người! Cút!'
Người giúp việc bị dọa, hoảng loạn chạy khỏi phòng.
Ôn Thi Vũ nhìn dưới đất bừa bãi, trong lòng càng thêm khổ sở. Cô ta không thể kìm nén được nữa, ngồi xuống đất khóc lớn.
Trên dưới nhà họ Ôn đều biết tính khí cô Hai Ôn Thi Vũ ngày càng khó chiều nên không ai dám đến quấy nhiễu cô ta. Nếu không phải bị phân công, nếu có thể tránh họ đều tránh mà không đi trêu chọc người này.
Điều này càng khiến Ôn Thi Vũ bị cô lập, ngay cả một người ở bên để trò chuyện cũng không có.
Cô ta đột nhiên nhớ đến mẹ mình, vì thế có cơ hội, cô ta liền bảo tài xế đưa mình đến nhà giam một chuyến.
Ở nhà giam, cô ta gặp được mẹ mình, Lý Mĩ Ân.
Lý Mĩ Ân mặc bộ quần áo của phạm nhân, không còn khí chất của một vị phu nhân, nhìn qua không hề khác một người phụ nữ nông thôn.
Khi nhìn thấy Ôn Thi Vũ, bà ta kích động đập mạnh vào cửa thủy tinh, lập tức bị quản ngục ngăn lại.