"Xin lỗi cô Ôn, tạm thời ông nhà vẫn chưa tỉnh lại, mời cô trở về trước đã." Uyển Đức Hải nói.
"Tôi không về, tôi muốn thăm ba tôi, tôi muốn xem thử ai dám cản tôi đấy? Xê ra cho tôi vào!"
Ôn Thi Vũ bảo bảo mẫu đẩy cô ta xông vào.
"Cô Ôn, cô không thể vào!"
"Cút đi! Ông chỉ là con chó già của nhà họ Ôn mà dám cản tôi à!"
Uyển Đức Hải tiếp tục khuyên can nhưng vô dụng, giọng điệu của Ôn Thi Vũ cực kỳ gay gắt khiến Uyển Đức Hải rất xấu hổ.
Lúc này Uyển Đậu và Mộc Thần Quang cùng quay lại, hai người đều nghe rõ những lời ban nãy.
Uyển Đậu chạy tới cản trước mặt Ôn Thi Vũ, không chút khách sáo nói: "Ôn Thi Vũ! Cô nói ai là chó? Cô mau nói lại mấy câu ban nãy xem nào!"
Ôn Thi Vũ không nhìn thấy Mộc Thần Quang, chỉ thấy Uyển Đậu nên không hề sợ hãi nói: "Tôi nói ông ta đấy thì sao? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Trước đây ông ta làm việc cho nhà họ Ôn chúng tôi, chẳng lẽ không phải là con chó nhà họ Ôn chúng tôi nuôi à?"
"Bốp!"