Mộc Thần Quang đợi Uyển Đậu khóc xong mới hôn lên nước mắt của cô. Uyển Đậu ôm lấy mặt cậu ấy nhìn một lúc, nói: "Tối hôm qua may là có anh, nhớ lại mà em vẫn còn thấy sợ đây này."
"Đừng sợ! Mà sao tên khốn kia lại đột nhiên đến tìm em?" Mộc Thần Quang hỏi.
"Hắn ta nói người nhà họ Lý tới nhà em cầu hôn, em cũng chẳng biết có phải thật hay không, lát nữa em phải về nhà xem thử."
"Ừm, được, lát nữa anh đưa em về."
Sau đó, Uyển Đậu nằm trong lòng Mộc Thần Quang, kể lại chuyện tối qua. Lúc này cô mới biết, nếu không có Tiết Tử Kỳ lén đi theo thì Mộc Thần Quang cũng không thể biết được chuyện cô bị bắt đi, càng không thể chạy đến cứu cô.
Cho nên cô cũng cần phải cảm ơn Tiết Tử Kỳ mới được.
Buổi sáng, mãi cho tới khi Tiết Tử Kỳ đem quần áo đến cho hai người thì bọn họ mới có cơ hội ra ngoài.