"Không phải, em còn muốn yên ổn đi làm kiếm tiền mà. Em không muốn trở thành trung tâm để mọi người bàn tán. Thật sự em không có ý ghét bỏ anh gì đâu!"
Uyển Đậu cảm thấy người đàn ông này vừa nhạy cảm vừa đa nghi. Cô nhanh chóng lắc cánh tay cậu ta, nũng nịu giải thích, khi đó mây đen trên mặt Mộc Thần Quang mới dần tan đi.
Thang máy đã lên đến nơi, Mộc Thần Quang thu cánh tay lại, đi ra khỏi thang máy trước.
Uyển Đậu cầm theo lồng sắt đi ra sau.
Đây là lần đầu tiên Uyển Đậu đến công ty âm nhạc của Mộc Thần Quang. Nơi này khiến cô có cảm giác vô cùng thời thượng và có tính thử nghiệm. Trên tường tràn ngập các bức tranh với nguyên tố âm nhạc, khá là tùy ý nhưng cũng rất phong cách.
Văn phòng Tổng giám đốc, giống như một viện bảo tàng vậy. Bên trong trưng bày rất nhiều nhạc cụ đủ loại giá.