"Được rồi, em biết rồi. Em sẽ không để anh mất mặt đâu."
Uyển Đậu bắt đầu mặc quần áo vào, quay người liếc nhìn anh ta: "Anh mau ra ngoài đi. Em thay quần áo anh cũng muốn nhìn à?"
"Đẹp mà!" Mộc Thần Quang cười rồi đi ra khỏi phòng, đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Cậu ta chỉ biết làm vài món đơn giản như bánh mỳ nướng, trứng ốp-la, hâm nóng sữa gì đó thôi.
Uyển Đậu mặc quần áo xong xuôi, không quên trang điểm qua loa. Sau đó cô ra khỏi phòng, đến trước ổ chó, thăm chú cún con lông trắng. Cún con rất biết nghe lời, liếm ngón tay cô, rồi vẫy cái đuôi.
Sau khi thăm cún con xong, Uyển Đậu đến phòng ăn. Mộc Thần Quang đã ngồi trước bàn ăn chờ cô rồi. Trên bàn ăn bày bữa sáng, cậu ta đang chống cằm chờ cô khen mình.
"Do anh làm cả à?"
"Ừ hử." Mộc Thần Quang nhướng mày.
"Nếu anh biết nấu cơm, tại sao không bao giờ về nhà nấu cơm mà ăn? Lại để bị đau dạ dày vậy? Anh có bệnh gì hả?"