Lúc đi gần đến cửa, bà Uyển kéo chồng mình lại, nước mắt rưng rưng nói: "Ông đừng đi nói mà, trăm ngàn lần đừng nói. Tôi không thể mất con gái được. Nếu ông đưa con bé đi, tôi sẽ không sống nổi nữa đâu."
"Được rồi, đừng khóc nữa. Tất cả mọi thứ, đến một lúc nào đó nó phải trở về đúng vị trí của nó. Bà không tránh được đâu, không phải tại bà. Bà có giấu, cũng chẳng giấu được cả đời."
Uyển Đức Hải kéo tay vợ mình ra, không hề do dự bước ra khỏi nhà. Bà Uyển dựa vào khung cửa, khóc mãi không thôi.
…
Phòng trọ.
Sáng sớm, Uyển Đậu bị ai đó hôn đến tỉnh. Cảm giác này đáng sợ lắm đó có biết không?
Uyển Đậu đẩy Mộc Thần Quang ra, chống cự nói: "Anh đã muốn mấy lần rồi, đủ rồi chứ? Em mệt muốn chết luôn rồi!"
"Không đủ! Anh muốn nữa! Anh còn muốn bù đắp đủ cho vài năm qua nữa!"
"…"
Cậu ta lại bắt đầu chăm chỉ động tay động chân.