Thoạt nhìn thì chú chó nhỏ không có chảy máu, nhưng Uyển Đậu sợ nó bị thương ở xương cốt. Cô hỏi cậu ta: "Làm sao đây? Đây là chó nhà ai vậy? Có khi nào bị tôi đâm bị thương không? Hay là chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú y đi!"
Mộc Thần Quang túm gáy con chó nhấc lên. Chú chó nhỏ lắc lư, quơ quơ bốn cái chân nhỏ xíu.
"Không sao đâu, nó không sao hết."
Mộc Thần Quang kiểm tra xong thì để nó bên đường. Chú chó này còn rất nhỏ, có vẻ mới được mấy tháng thôi. Cậu ta đặt nó xuống đất, nó không chạy đi mà ngược lại, còn sủa liên hồi.
Uyển Đậu nghe nó sủa thì thấy rất tội nghiệp, đột nhiên nói: "Mộc Thần Quang! Anh nhìn xem, nó đáng thương như vậy, hay là chúng ta mang về nuôi đi!"
"Chúng ta nuôi nó? Em chăm sóc hay để anh chăm sóc nó đây? Rồi con chó này theo họ ai? Em đã nghĩ kỹ chưa?"
Mộc Thần Quang cực kỳ nghiêm túc hỏi lại.
"Để tôi nuôi, không cần phiền đến anh. Nhưng chỉ khi anh đồng ý thì tôi mới mang nó về được."