"Tôi nghĩ chắc cô cũng biết nhà họ Mộc chúng tôi và nhà họ Ôn sắp thành thông gia. Tôi không muốn vì cô mà chuyện này bị phá hủy trong chốc lát. Cô hiểu không?"
Mộc Khang An nói nốt vài câu "khách sáo" rồi nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Uyển Đậu rất khó chịu. Nhưng cô không còn là Uyển Đậu yếu đuối, vô dụng của ngày xưa nữa. Bây giờ, cô đã trưởng thành rồi, sẽ không bị đánh bại dễ dàng bởi những chuyện này.
Cô ngẩng mặt lên. Dù tinh thần có hơi sa sút nhưng vẫn kiên cường nhìn thẳng vào Mộc Khang An, bình tĩnh trả lời.
"Ngài Mộc! Tôi muốn hỏi ngài một điều. Không lẽ trong tư tưởng của ngài, con nhà nghèo thì không xứng đáng được tìm người yêu sao?"
"Đúng là điều kiện gia đình tôi không tốt. Mấy năm nay tôi cũng không có tiến bộ gì. Nhưng ngài thì sao? Đã mấy năm trôi qua nhưng những lời phát ra tự miệng ngài có khác gì với năm đó không?"