Quả nhiên là dòng dõi thư hương, thiên kim danh môn, so về khí chất thì chẳng ai sánh bằng!
Cô nghĩ tới Mộc Thần Quang và Ôn Thi Vũ, hai người họ dù là bối cảnh gia thế hay điều kiện bề ngoài đều môn đăng hộ đối như vậy, quả thật chính là duyên trời định.
Còn cô giống như ngọn cỏ dại chen ngang giữa họ.
Người nên đi là cô, à không, cô và Mộc Thần Quang đã chia tay từ lâu, cô đã là người ngoài cuộc.
Uyển Đậu cười tự giễu: "Cô Ôn, tôi biết nhà hai người, thật ra cô không cần phải nói với tôi nhiều như vậy, tôi nghĩ có thể là cô đã hiểu lầm rồi. Giữa tôi và Mộc Thần Quang không hề có loại quan hệ như cô nghĩ. Tôi cũng sẽ không làm người thứ ba giữa hai người."
"Rất tốt, vậy thì giờ cô có thể đi được rồi!"
Ôn Thi Vũ muốn chắc chắn tình địch phải bị đuổi khỏi khỏi phạm vi thế lực của mình thì cô ta mới yên tâm.