Ôn Thi Vũ mang đôi giày cao gót, bước đi tao nhã rời khỏi phòng bệnh. Tới đầu cuối của hành lang, cô ta mới phát hiện ra Uyển Đậu.
Uyển Đậu nghe thấy sau lưng vang lên tiếng giày cao gót bèn quay đầu nhìn, thấy cô gái xinh đẹp trong phòng bệnh kia.
Thật sự rất xinh đẹp!
Trang phục của cô ấy hoàn mỹ đến nỗi không thể soi mói, bộ quần áo nữ đắt tiền, trên người thoang thoảng mùi nước hoa Chanel. Nhìn cô ta tinh xảo như búp bê babi, toàn thân đều tỏa ra khí chất thanh lịch.
Khi Uyển Đậu nhìn thấy cô ta, cô bất giác thấy mình hơi thua kém.
Đều là con gái, nhưng người ta xinh đẹp tỏa sáng như thế kia., còn cô thì nhìn không hề bắt mắt chút nào.
Ôn Thi Vũ đứng yên trước mặt cô, trong mắt tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu và đánh giá. Cô ta hỏi: "Có phải cô là cô gái nghe điện thoại lúc sáng không?"
"Phải." Uyển Đậu gật đầu.