Mẹ Uyển Đậu vô cùng vui vẻ, gọi lớn về phía phòng: "Đậu Đậu! Cậu chủ Lạc đến này, con ra đây đi, ra chào đón người ta đi này!"
Uyển Đậu mới nghỉ ngơi trong phòng được một lúc, nghe mẹ đứng ngoài gọi mình, nói gì mà cậu chủ Lạc đến. Cô tưởng rằng Lạc Phàn Xuyên đến thật nên chạy ra xem thử.
Kết quả người đàn ông ngồi trên bộ ghế sofa đã cũ kỹ không phải là Lạc Phàn Xuyên, mà là Mộc Thần Quang, cô cứng đờ cả người.
Mộc Thần Quang... Chẳng phải cậu ta đã đi rồi à?
Tại sao lại quay lại? Lại còn mang nhiều quà đến nhà cô làm gì?
"Mẹ, anh ấy không phải cậu chủ Lạc, anh ấy là bạn của con."
Uyển Đậu đi ra phía trước, tâm trạng vô cùng phức tạp. Chỉ vài phút trước cô còn nghĩ rằng Mộc Thần Quang thấy hoàn cảnh gia đình cô, nên sợ hãi bỏ đi rồi. Không ngờ cậu ta lại quay lại, còn mang theo rất nhiều quà cáp đến như vậy.
"Cái gì?" Bà Uyển và ông Uyển kinh ngạc chết lặng, không hiểu tại sao lại thế này.